Chương 2

Đệ Nhất Phàm Nhân

Chương 2:  Ngươi làm gì vậy, buông ta ra!

———————-

 

Trung phẩm linh thạch vô cùng trân quý, ngoại trừ các phong chủ và trưởng lão, chỉ có đệ tử nội môn mới được phân phát, mà mỗi năm cũng chỉ có hai, ba viên.

“Nhũ mẫu, người lấy từ đâu vậy?” – Tào Thần thuận miệng hỏi, nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào khối linh thạch kia.

Liễu Cầm không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười.

Tào Thần cũng không để ý, bất ngờ ôm chầm lấy Liễu Cầm một cái rồi chạy thẳng về phía chiếc bàn dài dưới gốc đào.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Liễu Cầm siết chặt y phục, che đi phần tuyết trắng căng tràn, nụ cười cũng tắt dần.

Nàng ngước nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: “Lão phong chủ, xin đừng trách ta, ta chỉ muốn cứu thiếu gia.”

Đêm nay, đêm lạnh như nước.

Hồng Hà, Thúy Trúc, Tiên Đấu, Thanh Lâm, Hỏa Thần, Long Thủy, Ngọc Bút—bảy ngọn núi lớn đèn đuốc sáng trưng, đệ tử tụ tập đông đúc.

Nội môn đại bỉ mười năm một lần sẽ diễn ra vào ngày mai, các đệ tử ai nấy đều phấn khởi vô cùng.

Bốn người đứng đầu đại bỉ sẽ được tiến vào thượng viện nội môn, được chưởng môn đích thân chỉ dạy, thậm chí còn có cơ hội được quân đội chọn trúng, bước lên con đường hiển hách.

Hiện nay, Đại Thanh Đế Quốc đang nội ưu ngoại hoạn.

Thiên tử không thượng triều, chẳng màng chính sự, thái tử giám quốc, khiến đảng tranh ngày càng gay gắt, dân loạn khắp nơi, Bắc Việt thì hổ đói rình mồi, chỉ chờ thời cơ nam hạ.

Đấu đá phe phái ngày một kịch liệt, các đại tông môn lần lượt chọn phe mà đứng. Hắc Tháp ở đại mạc phương Bắc, Bạch Hổ Môn trên cao nguyên phía Tây đều đã quy phục thái tử. Trong khi đó, Long Xà Đảo ở Đông Hải lại đứng về phía Tề Vương.

Chỉ riêng Vẫn Kiếm Sơn là giữ vững lập trường trung lập.

Cũng chính vì thế mà họ nhận được sự coi trọng của Trấn Bắc Vương Lý Trung Kha, người mong muốn tuyển chọn một số đệ Từ Cẩn anh đưa vào quân đội phương Bắc.

Và đây chính là nguyên nhân nội môn đại bỉ lần này được tổ chức.

Tiên Đấu Phong.

Một nam nhân trung niên chậm rãi đi tới, mặt trắng không râu, cằm nhọn, trông có chút âm u. Hắn vừa đi vừa chỉnh lại y phục.

Người này chính là Tiên Đấu Phong chủ – Vương Khải Phúc.

Bên cạnh chủ tọa, một nữ tử chừng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi đứng thướt tha, mặt trái xoan, môi mỏng, dáng người lả lướt, vòng trước vòng sau đều đặn, y phục tím, giày trắng, phong vận cực kỳ xuất sắc, tỏa ra khí chất thành thục mê người.

Nàng chính là Hạ Diễn, thê tử của Vương Khải Phúc.

Vương Khải Phúc liếc nhìn đôi giày trắng của Hạ Diễn, khẽ liếm môi.

Hạ Diễn bắt gặp ánh mắt hắn, trong lòng sinh chán ghét, thầm nghĩ: Ngươi cũng chỉ biết nhìn thôi.

“Làm gì giờ mới tới? Đệ tử đều đang chờ đấy.”

Vương Khải Phúc thuận miệng đáp: “Xử lý chút chuyện trong mật thất sau núi, làm các ngươi đợi lâu rồi.”

Các đệ tử lập tức cúi đầu hành lễ.

Hạ Diễn thì hơi nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì mà phải vào mật thất? Còn lâu như vậy?”

Vương Khải Phúc không muốn dây dưa về đề tài này, từ chối trả lời, cầm chén trà uống một ngụm rồi mở miệng: “Bàn bạc thế nào rồi?”

Nghe vậy, đám đệ tử đồng loạt nhìn về phía một người – Chu Dật, đại đệ tử Tiên Đấu Phong.

Chu Dật nhanh chóng bước lên, ôm quyền nói:

Bẩm sư tôn, chúng con đã bàn bạc xong. Tần Kiến và Lưu Đại Bảo sư đệ sẽ hợp tổ xuất chiến trước, dò xét thực lực đối phương, sau đó con và sư muội sẽ ra tay giải quyết.”

Sư muội hắn nói chính là Trương Nhã Hinh, con gái của Hạ Diễn.

Ngoài bốn người này, thật ra vẫn còn một người tham chiến – Trần Long.

Trần Long trông già dặn hơn tuổi, luôn giữ vẻ mặt nhẫn nhịn, là đệ tử trên hai mươi tuổi yếu nhất của Tiên Đấu Phong, gần như có cũng như không.

Khi Chu Dật nói chuyện, Trần Long cúi đầu, thân hình thấp bé, béo mập trông như một quả cà tím bị phơi nắng quá lâu, mập mạp, vừa cong lại vừa héo.

Vương Khải Phúc vuốt râu cười: “Tốt, không hổ là đại đệ tử của ta, vừa có thực lực, vừa có mưu lược.”

Nghe sư tôn khen, Chu Dật vô cùng đắc ý, vội vàng cảm tạ, lại nhân cơ hội liếc sang sư nương. Ánh mắt hắn lướt qua đôi giày trắng của Hạ Diễn, yết hầu hơi di chuyển. Ai cũng nhìn ra trong đó cất giấu hương vị mê người cỡ nào.

Hạ Diễn nhẹ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Về phần Trần Long, Vương Khải Phúc chỉ liếc hắn một cái, hừ lạnh:

“Ngươi cũng phải tranh khí một chút, học hỏi các sư đệ sư muội đi, đừng chỉ biết dâng trà rót nước.”

Trần Long nghe vậy, vội ôm quyền, liên tục nói vâng, lưng gần như gập xuống thành góc vuông.

Vương Khải Phúc lười nhìn bộ dạng vô dụng này.

Một lát sau.

Chu Dật khẽ ho một tiếng, cười cười nói:

“Trần sư huynh, hay là huynh mau đi chuẩn bị bữa khuya đi, sư tôn và sư nương chắc cũng đói rồi.”

“Đại sư huynh nói phải, ta đi chuẩn bị ngay.”

Trần Long lại ôm quyền cúi đầu với Chu Dật, dáng vẻ vẫn cực kỳ cung kính, lùi dần ra khỏi đám người, trông vô cùng thấp kém.

Sau một thoáng trầm mặc.

Vương Khải Phúc hỏi tiếp: “Dật nhi, có chắc thắng không?”

Chu Dật lập tức đáp: “Sư tôn yên tâm, vòng đầu tiên chỉ cần không gặp phải Hàn Dương cái tên mãng phu kia, thì trong cùng thế hệ đệ tử của Vẫn Kiếm Sơn, không ai là đối thủ của con.”

“Yên tâm đi, ngươi không gặp được Hàn Dương đâu. Vi sư đã có sắp xếp.” Vương Khải Phúc cười nhạt, khóe miệng nhếch lên.

Chu Dật lập tức ngẩng đầu, chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ý sư tôn, vội vàng hỏi: “Sư tôn có cách lấy được thẻ số một sao?”

Vương Khải Phúc cười thần bí.

Chu Dật mừng rỡ, cắn răng nói: “Tên phế vật Thiên Độc Sơn, cuối cùng cũng rơi vào tay con rồi.” Nghĩ đến mối hận bốn năm trước, hắn nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc.

Vương Khải Phúc ngoắc tay, Chu Dật vội nịnh nọt bước lên, ghé sát tai.

“Vi sư muốn hắn chết trên lôi đài, hiểu không?”

Chu Dật nhếch mép: “Đệ tử hiểu.”

Cảnh tượng “lỡ tay” giết người trên lôi đài, hắn cũng chẳng phải chưa từng làm.

Bàn bạc xong xuôi, các đệ tử lui ra.

Vương Khải Phúc tự mình cười lạnh: “Aiz, năm xưa lão độc vật kia trước mặt ta thật uy phong biết bao, giờ ngay cả truyền thừa cũng sắp tuyệt rồi.”

Một lát sau, đệ tử đều rời đi.

Trường đấu chỉ còn lại hai người.

Vương Khải Phúc bất ngờ ôm lấy Hạ Diễn, thô lỗ lột đi giày vớ của nàng, để lộ đôi chân trắng nõn đang khẽ run rẩy trong gió, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí se lạnh đầu thu.

“Ngươi làm gì, buông ta ra, đừng động vào đó, ngươi không phải không được sao?”

“Ah!”

Đột nhiên, chân ngọc bị Vương Khải Phúc nắm chặt, Hạ Diễn lập tức cả người mềm nhũn, ánh mắt trở nên mơ hồ, mất đi sức phản kháng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm…

Thiên Độc Phong.

Tào Thần cẩn thận gắn lõi Phương Chu vào rãnh trước ngực, ngón tay dừng lại trước nút bấm.

“Tổ tiên phù hộ, sống hay chết đều dựa vào lần này!”

Hắn hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, nghiến răng, rồi mạnh mẽ nhấn xuống nút bấm, hét lớn:

“Đến đây! Thành bại tại lần này!”

Trong khoảnh khắc, Phương Chu hệ thống khẽ rung lên.

“Ong——” Một luồng quang hoa bắt đầu lưu chuyển, phát ra những âm thanh rì rầm liên tiếp, nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.

Thanh âm này hắn quá quen thuộc—đây là dấu hiệu của lõi năng lượng sắp vỡ.

“Quả nhiên vẫn không được sao?”

Não bộ Tào Thần trống rỗng, cả người như rơi xuống hầm băng.

Nhưng… vài nhịp thở trôi qua.

Vụ nổ trong dự tính không hề xảy ra, ngược lại, một luồng sức mạnh quen thuộc lan tỏa khắp toàn thân, ấm áp, khiến kinh mạch căng tràn.

Tào Thần mở bừng mắt: “Nội lực!”

Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Bên trong hệ thống Phương Chu, ánh sáng trắng lưu chuyển, nội lực như giao long uốn lượn, không ngừng xoay quanh lõi năng lượng.

“Thành công rồi! Mẹ nó, ta thành công rồi!”

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x