Đệ Nhất Phàm Nhân – Chương 12

ĐỆ NHẤT PHÀM NHÂN

⋆౨ৎ˚⟡˖ 

Chương 12: Tào huynh, trò chuyện chút chứ?

 

 

Ống thẻ kêu loạt soạt khi bị lắc mạnh.

Hàn Dương chen qua đám đông, là người đầu tiên rút thẻ, tiếp theo là Lý Hồng Hân và đại sư huynh Thanh Lâm Phong – Từ Quảng Mặc. Tào Thần từ tốn lấy đi cây thẻ cuối cùng.

Nhưng khi Hàn Dương và Tào Thần ghé lại nhìn thẻ của mình, biểu cảm hai người lập tức trở nên đặc sắc: một người cười khổ, một người lắc đầu.

Hàn Dương cầm thẻ tam nương, còn trong tay Tào Thần lại là thẻ số bốn.

Hàn Dương nhăn nhó, mắng: “Má nó, cái xác suất gì đây chứ?”

Tào Thần cũng không còn gì để nói. Cái quỷ gì thế này, ngay cả số hai cũng không rút được!

Đại ca, có phải huynh đi nhà xí mà quên rửa tay không đấy?”

Hàn Dương  thở dài ai oán, vẻ mặt chán nản.

Khác với phản ứng của hai người họ, khóe môi Lý Hồng Hân khẽ nhếch lên—nàng rút được thẻ số một.

Tào Thần thầm kêu hỏng bét. Nếu hắn đoán không nhầm, ngoài Hàn Dương ra, bất kể ai rút được số một đều sẽ chọn hắn làm đối thủ, vì trong bốn người, hắn chắc chắn là kẻ yếu nhất.

Thực lực của Từ Quảng Mặc ra sao hắn không rõ, nhưng nhìn phong thái trầm ổn và cây quyền trượng hình rồng trên tay gã, thì đây tuyệt đối là một cao thủ. Ít nhất cũng phải tam phẩm, thậm chí có thể là tam phẩm trở lên.

Xem ra kế hoạch ra tay trước của Hàn sư huynh sắp đổ bể rồi.

Đúng lúc đó, giọng nói của Lý Hồng Hân vang lên:

“Ta muốn đánh với Hàn Dương !”

Tào Thần và Sở Nguyên Hòa chớp mắt nhìn nhau, hơi ngớ người. Nhưng chưa đến vài giây sau, hai người bọn họ đồng loạt bật cười.

“Chúc mừng chúc mừng!” Tào Thần chắp tay, nháy mắt với Sở Nguyên Hòa.

Sở Nguyên Hòa cười hì hì, lớn giọng nói: “Muội muội, đi thôi, chúng ta lên lôi đài ngay đi, ta ngứa tay lắm rồi!”

Sắc mặt Lý Hồng Hân từ nắng chuyển mưa, rõ ràng nàng không hiểu hai tên này đang nghĩ gì.

Cặp đấu giữa hai người họ đã được xác định, vậy hiển nhiên, Tào Thần sẽ đối đầu với Từ Quảng Mặc.

Tào Thần cũng chẳng buồn liếc Từ Quảng Mặc lấy một cái, vì có nhìn thêm cũng vô ích. Dựa theo cảm giác, hai hắn cũng không địch lại nổi một gã như vậy.

“Kengggg!”

Tiếng chuông vang lên.

Lý Hồng Hân vung kiếm, kiếm khí sắc bén đụng độ với nội lực bá đạo của Hàn Dương, khiến không khí vang lên từng tiếng nổ đùng đoàng.

Hàn Dương hoàn toàn không sử dụng tuyệt kỹ Bách Sát Quyền, mà chỉ dốc toàn lực tìm cách tiếp cận Lý Hồng Hân để cận chiến.

Lý Hồng Hân biết rõ hậu quả nếu bị hắn áp sát, nên liều mạng ngăn cản.

Vì vậy, một màn kịch tính đã diễn ra: một người như hổ đói vồ mồi, một người thì tránh né linh hoạt; một kẻ cố gắng giữ khoảng cách, còn kẻ kia thì liều mạng áp sát.

Đệ tử phía dưới nhìn đến hoa cả mắt.

“Quả nhiên là trận đấu giữa cao thủ với nhau!”

“Kiếm pháp của Lý sư tỷ nhanh thật, xuất quỷ nhập thần!”

“Nội lực của Hàn sư huynh đứng top trong đám đệ tử chúng ta, dù có trúng vài nhát kiếm cũng chẳng hề hấn gì.

 

“Ê, các ngươi không thấy kỳ lạ sao? Sao Chu sư huynh hoàn toàn không dùng tuyệt kỹ thành danh của mình—Bách Sát Quyền?”

Lời bình luận này lại xuất phát từ miệng Giả Vân, một câu nói đã phá vỡ cục diện trận đấu.

Trên đầu các đệ tử lập tức hiện lên vài dấu chấm hỏi. Một số người bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn không hiểu lý do vì sao.

Đệ tử có thể không nhìn ra, nhưng điều đó không có nghĩa là các trưởng lão trên đài cũng vậy.

Kỳ Thiên Đạo che mặt, thở dài: Thật sự không dám nhìn nữa. Cái thằng si tình ngu ngốc này, lão tử về nhất định phải đánh nó một trận!”

Từ Cẩm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ghen tị à?”

“Phi!” Kỳ Thiên Đạo khinh bỉ chính đại đệ tử của mình vì hành động mất mặt này.

Tào Thần không còn để ý đến trận đấu của hai người kia nữa. Một kẻ tình nguyện đánh, một kẻ tình nguyện chịu đòn, chẳng thể nào đánh giá được thực lực thực sự, kết quả cũng đã quá rõ ràng—Hàn sư huynh, tên mãng phu này chắc chắn sẽ thua, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!

Nông cạn! Quá nông cạn!

Tào Thần lắc đầu cạn lời, tiếp tục quét mắt nhìn quanh đám đông.

Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy Trần Long—gã đang cúi đầu, đứng phía sau đám người, trong khi Chu Dật đang chỉ trỏ, những đệ tử khác cũng lộ ra vẻ khinh thường.

Chính là hắn rồi!

Tào Thần xác định mục tiêu cần tiếp cận. Nhưng làm thế nào để đến gần Trần Long và giành được lòng tin của gã lại là một vấn đề khác. Hắn cần một cơ hội thích hợp.

“Tào sư huynh, trò chuyện chút chứ?”

Đúng lúc Tào Thần đang suy nghĩ, một bóng áo trắng bước đến gần.

“Giả Vân sư đệ?” Tào Thần lên tiếng.

Giả Vân hơi ngạc nhiên, hỏi: “Tào sư huynh biết ta sao?”

Tào Thần khẽ cười, đáp: “Ta vô tình nghe được những lời bình luận sắc bén của sư đệ về các trận đấu. Nhận xét cũng khá chuẩn xác đấy.”

Giả Vân khép cây quạt xếp lại, cười ngượng: “Sư huynh quá lời rồi, ta chỉ tiện mồm múa mép thôi. So với sư huynh, ta nào có tư cách?”

Chủ động bắt chuyện lại còn tâng bốc như vậy, chắc chắn là có chuyện cần nhờ.

Sau một hồi “thương mại thổi phồng” qua lại, cuối cùng Giả Vân cũng vào chủ đề chính.

“Ta khuyên Tào sư huynh nên nhận thua ở trận tiếp theo, đừng giao đấu với Từ Quảng Mặc.”

Điều này lại trùng khớp với dự định của Tào Thần, nhưng hắn vẫn hỏi: “Vì sao?

Giả Vân ghé sát lại, hạ giọng: “Ta biết rõ lai lịch của hắn. Nếu sư huynh tin ta, cứ nhận thua đi. Đợi trận đấu kết thúc, ta mời huynh một chầu, chúng ta nói chuyện kỹ hơn.”

Tào Thần hơi do dự một chút rồi lập tức gật đầu đồng ý.

Hắn đã sa sút đến mức này, dù Giả Vân có ý đồ gì, thì cũng chẳng có gì đáng để người ta lợi dụng cả. Hơn nữa, tên này dường như có quan hệ rộng, tin tức chắc chắn rất nhạy bén. Ngay cả lai lịch của Từ Quảng Mặc mà hắn cũng nắm rõ, tuyệt đối không đơn giản. Kết giao với hắn chắc chắn sẽ có lợi.

Dĩ nhiên, Tào Thần cũng hiểu rõ, Giả Vân nhất định có mục đích riêng. Nhưng đến lúc đó, tùy cơ ứng biến là được!

Không lâu sau.

Đúng như Tào Thần dự liệu, Hàn Dương trực tiếp chịu thua.

Cảnh tượng đó khiến ngay cả Tào Thần cũng không nỡ nhìn thẳng—kiếm của Lý Hồng Hân kề ngay trán Hàn Dương, thế mà gã không chỉ không phản kháng, còn ngốc nghếch nhìn nàng cười ngu.

Trên khán đài, Kỳ Thiên Đạo tức đến mức đập bàn cái “rầm”.

Từ Cẩm thì nghịch cây “Phong Châm” trong tay, vẻ mặt bình thản như không.

Sở Nguyên Hòa khẽ ho một tiếng, sau đó lớn giọng tuyên bố: “Trận đấu giữa Hỏa Thần Phong và Thúy Trúc Phong—Thúy Trúc Phong, Lý Hồng Hân, thắng!”

——

Nửa khắc sau, đến lượt Tào Thần đối đầu với Từ Quảng Mặc.

Lúc lướt qua nhau, Hàn Dương ghé tai Tào Thần, cười hề hề nói nhỏ: “Thật sự có độ đàn hồi đó!”

Biểu cảm và giọng điệu của gã khiến Tào Thần nổi cả da gà.

“Tối nói chuyện sau, tối nói chuyện sau.” Tào Thần ứng phó qua loa rồi vội vàng bước lên lôi đài.

——

Trên lôi đài, cả hai cùng đứng vào vị trí.

Tào Thần và Từ Quảng Mặc đồng thời chắp tay.

“Từ sư huynh.”

“Tào sư đệ.”

Sau đó… hết chuyện để nói. Không khí trở nên gượng gạo.

Từ Quảng Mặc bèn giơ cao cây “Bàn Long Chùy”, nện mạnh xuống sàn đấu một tiếng “rầm”, cả lôi đài cũng rung chuyển theo.

Bên dưới vang lên một loạt tiếng hô kinh ngạc.

“Tào sư đệ, có thể ra tay rồi!”

Giọng Từ Quảng Mặc trầm ổn đầy uy nghiêm.

Thế nhưng, Tào Thần lại giơ tay lên: “Khoan đã!”

Từ Quảng Mặc nhíu mày.

Tào Thần cười cười: “Từ sư huynh, cây Bàn Long Chùy này không phải vật phàm đúng không?”

Từ Quảng Mặc không ngờ giữa lúc căng thẳng này mà Tào Thần còn tâm trí đi hỏi chuyện này, hơi sửng sốt một chút, sau đó trầm giọng đáp:

“Chùy này là sư tôn ban cho, nhị đoạn thần binh.”

“Ồ, vậy chắc đáng giá không ít linh thạch nhỉ?”

Tào Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng vô hại.

Từ Quảng Mặc lập tức cảm thấy có chút bực mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.

Tào Thần vội vã xua tay, cười nói: “Chỉ là đùa chút thôi, mong sư huynh đừng trách.”

“Nhưng mà…” Hắn dừng một chút, tiếp tục hỏi:

“Nếu Từ sư huynh không dùng cây Bàn Long Chùy này, vậy phần thắng của ta có bao nhiêu phần trăm?”

 

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x