ĐỆ NHẤT PHÀM NHÂN
⋆౨ৎ˚⟡˖
Chương 39: Số, Phiên âm, Từ tiếng Anh
“Vương Khải Phúc.”
Nghe thấy cái tên này, thân thể Liễu Cầm rõ ràng khựng lại.
“Hắn chết rồi!”
“Hắn… chết rồi?” Liễu Cầm không dám tin.
“Hắn chết rồi, ta nghĩ ra một cách, mượn tay người khác giết lão súc sinh đó.” Tào Thần kể lại, cứ như thể đang nói về một chuyện hết sức bình thường.
Bộp—một tiếng nhẹ vang lên.
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ Tào Thần, từ ấm áp trở nên lạnh lẽo.
Liễu Cầm bật dậy, chạy về phòng mình. Không lâu sau, từng tiếng nức nở nghẹn ngào vọng ra, không biết đã chùm bao nhiêu lớp chăn.
Tào Thần không đi an ủi nàng. Đây là khúc mắc trong lòng nàng, bây giờ kẻ thù đã chết, chuyện đau thương kia cũng nên để nàng tự khép lại.
Trong thư phòng.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, rải xuống án thư bằng gỗ lê vàng quý giá.
Tào Thần lại lấy chiếc hộp nhỏ ra.
Hắn có một cảm giác mãnh liệt—mọi chuyện đều bắt đầu từ thứ này. Hắn xuất thần nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ.
Một lúc sau.
Chiếc hộp mở ra chậm rãi, bên trong là một viên đan dược tĩnh lặng nằm đó. Viên đan dược như ngọc bích, xanh biếc trong suốt, ở giữa còn có một vòng xoáy nhỏ không ngừng hấp thu linh lực xung quanh.
Chính là viên độc đan đã khiến Hàn Huyền bị thương nặng.
Chờ nó tích tụ đủ linh lực, có thể thông qua một phương pháp đặc biệt để kích nổ. Tất nhiên, bản thân viên độc đan không phát nổ, mà chỉ phun độc ra theo dòng linh lực.
Còn về cách kích nổ, giờ chỉ có mỗi Tào Thần biết.
Nghĩ đến đây, hắn siết chặt nắm tay. Hai trăm mười ba mạng người ở Thiên Độc Phong, chỉ trong một đêm hóa thành tro bụi. Mối thù này, đến bao giờ hắn mới trả được?
Rất lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại.
Sẽ không chỉ có một viên độc đan. Nhất định còn một bí mật khác, một bí mật đủ khiến kẻ trong cung cũng phải động lòng.
Lúc ấy, khi Hàn Huyền giao đấu với hắn, y nói trong hộp có một phong thư. Nhưng thực ra, ngoài viên độc đan, hắn chẳng thấy gì cả—chỉ là cố tình lừa Hàn Huyền lại gần mà thôi.
Nghĩ đến phe mình, Tào Thần cười lạnh.
Từ lâu, Từ Cẩm hẳn đã xem qua chiếc rương đó rồi.
Nàng chắc chắn đã thấy độc đan, nhưng đáng tiếc, không có phương pháp đặc biệt, nàng không thể kích hoạt nó. Thế nên, nàng mới cố tình trao rương lại cho hắn trước mặt mọi người, để dụ Hàn Huyền đến cướp, rồi mượn tay hắn để giết y.
Nhưng nàng vạn lần không ngờ tới—Hàn Huyền có hậu thuẫn từ Phật môn, kết quả không giết được y.
Như vậy, mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
“Người phụ nữ thật nham hiểm!”
Trong lòng Tào Thần đầy căm phẫn, có một ngày, nhất định phải để người phụ nữ này trả giá cho âm mưu của cô ta.
Nhưng trong chiếc hộp này rốt cuộc cất giấu thứ gì? Hôm nay hắn nhất định phải làm rõ. Ngày mai, hắn phải giao chiếc hộp cho Hạ Liên Diệp.
Nhìn một lúc.
Chẳng lẽ có ngăn bí mật? Tào Thần đột nhiên có cảm giác, cầm lấy một cây bút lông, gõ nhẹ xung quanh chiếc hộp.
Nửa khắc sau.
Cuối cùng, hắn tìm thấy chỗ bất thường, ngay bên trong một bên của chiếc hộp, rất nhỏ, khó phát hiện.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào, một mảnh gỗ mỏng hơn cả ngón út bật ra.
“Thật tinh xảo!” Tào Thần thầm khen ngợi.
Mảnh gỗ rỗng ruột, bên trong cất giấu một vật màu trắng.
Tào Thần dùng đầu dao găm nhọn lấy ra vật màu trắng đó.
Là một tờ giấy cuộn lại.
Hắn không vội mở ra, mà lấy từ kệ sách một chai thuốc, vận nội lực, một làn sương trắng trôi ra, bao bọc tờ giấy chưa mở.
Vài hơi thở sau.
Dấu vân tay nhạt dần xuất hiện, bao gồm cả các đường vân ngón tay, mảnh mai và dài, rõ ràng là ngón tay của phụ nữ.
“Quả nhiên.” Tào Thần cười khẩy, rõ ràng Từ Cẩm đã xem qua tờ giấy.
Đáng tiếc là cô ấy không hiểu, nếu không cô ấy sẽ không phải tốn công bảo vệ ta, kẻ vô dụng này.
Người phụ nữ nham hiểm!
Rốt cuộc ghi gì? Ngay cả những người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh như Từ Cẩm và Lan Phương cũng không hiểu được sao?
Tào Thần uống một ngụm trà, bình tĩnh lại, sau đó không thể chờ đợi mở tờ giấy ra.
Ngay khi hắn mở tờ giấy!
Phụt~
Một ngụm trà phun ra, Tào Thần suýt bị sặc chết.
Trên tờ giấy đó có một hàng chữ nhỏ: 12 điểm juma泉水金莲 shanjian left 99.
“Ta điên mất!” Tào Thần kéo dài giọng, cả người không thoải mái.
Đây là cái quái gì? Số, bính âm, còn có một từ tiếng Anh? Lão già thật biết chơi!
Nếu còn ai hiểu được những thông tin này, thì nhất định là kẻ xuyên không.
Cách làm quen thuộc này, tin nhắn vô nghĩa này, khiến Tào Thần nhớ lại những tháng ngày ngắn ngủi ở bên cạnh sư phụ.
Hoàng Giác là Độc Sư số một của Đại Thanh Đế Quốc, là một kẻ nổi tiếng độc ác trên giang hồ, số người hắn giết được xếp chồng lại có thể còn cao hơn cả Thông Thiên Phong.
Nhưng khi Tào Thần trở thành đệ tử của hắn, hắn phát hiện ra rằng lão già này hoàn toàn khác với những gì thế giới bên ngoài đồn đại, như một đứa trẻ già nua, nửa đêm kéo chăn của hắn, bỏ sỏi vào bánh bao của hắn, và không lúc nào không ép hắn kể chuyện……
Tào Thần thật sự chẳng biết kể gì, bèn bịa ra mấy câu chuyện không đứng đắn lắm, như Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên, Tôn Ngộ Không và Bạch Cốt Tinh, thậm chí còn dạy lão già kia viết số Ả Rập và mấy từ tiếng Anh.
Nhớ lại khoảng thời gian đó, Tào Thần cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thật sự rất vui. Nhất là khi nghĩ đến cảnh lão già cầm bút lông viết từ tiếng Anh—hắn cười đến mức suýt lăn ra đất.
Mãi lâu sau, Tào Thần mới thoát khỏi dòng ký ức.
Hắn cầm lấy mảnh giấy, đọc từng chữ một.
Có thể khẳng định sơ bộ rằng đây là một bản đồ bằng chữ.
12 điểm? Cái này dễ hiểu—người khác chắc chắn không biết, vì thế giới này không có chữ số Ả Rập. Chỉ có hắn và sư tôn mới đọc được, có nghĩa là… giữa trưa.
“juma” là gì? Cự Mã? Cư Mã? Tào Thần sắp phát điên—sớm biết thế này, hắn đã dạy luôn cả phiên âm quốc tế rồi!
“泉水” thì dễ, chắc là nghĩa đen của nó—suối nước.
“Kim Liên” là gì? Sen vàng? Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng trong Thiên Độc Phong chẳng có loại sen nào được trồng cả. Hay là “Kim Liên” của Phan Kim Liên? Nhưng thế thì có nghĩa gì? Tào Thần càng nghĩ càng mơ hồ.
…
Cho đến khi trăng treo lưng chừng trời, hắn vẫn chưa hiểu nổi mảnh giấy đó muốn nói gì. Một số từ thì hiểu sơ sơ, nhưng không thể nối chúng lại thành một nội dung hoàn chỉnh.
Hắn ngáp dài—hôm nay thực sự quá mệt. Xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Cuối cùng, hắn quyết định học thuộc nội dung tờ giấy trước, rồi đi ngủ. Mai tính sau.
Quần áo cũng chẳng thèm thay, cứ thế nằm ngủ.
Rạng sáng, đêm chưa tàn.
Liễu Cầm ngồi thẫn thờ trước gương trang điểm suốt cả đêm.
Đến giờ, nàng mới bình tĩnh lại. Lau nước mắt đi, nhưng bỗng nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.
Nàng bước ra khỏi phòng, đi vào thư phòng.
Nhìn thấy Tào Thần nằm trên chiếc giường gỗ, ngủ tứ chi dang rộng, tư thế ngủ xấu tệ.
Nhìn gương mặt kiên nghị ấy, Liễu Cầm bất giác hồi tưởng lại quá khứ.
Năm năm trước, từ khi thiếu gia có thể xuống giường đi lại, tư thế ngủ của hắn đã thành ra thế này.
Cũng từ khi đó, hắn như biến thành một người khác—không còn uể oải chán chường, mà tràn đầy nhiệt huyết.
Dù bốn năm sau đó là quãng thời gian khó khăn nhất, hắn chưa bao giờ bỏ cuộc.
Cũng từ lúc ấy, hắn luôn vô tình hay cố ý gõ vào sợi dây lòng tưởng chừng đã chết của nàng.
“Đúng là oan gia!” Liễu Cầm nở một nụ cười, tiến tới, cầm chăn đắp lên cho hắn.
Nhưng trong lúc chỉnh chăn, tay nàng vô tình chạm vào “chỗ đó”.
Lập tức, nàng rụt tay lại như chạm phải lửa, quay mặt đi, hai má đỏ bừng.